Ronald Robertson

Hoang Quan

RISK MANAGEMENT - TAX - ACCOUNTANT - FINANCE ADVIOR
  • Emaillenghoangquan@gmail.com
  • Phone(+84) 906.945.809
  • Birthday11 February, 1992
  • LocationHo Chi Minh City, Vietnam

An yên ở đâu nhỉ?!

Sài Gòn âm u, trong lòng thì đầy rẫy những suy nghĩ, đèn xanh đỏ mải mê đếm số còn dòng người thì vẫn hối hả ngược xuôi. Liệu đâu đó ở cái đất phồn hoa này, còn có được một khoảnh khắc an yên không nhỉ?! Câu hỏi trên chợt làm tôi bất giác nhớ lại mùa hè tầm 6 năm trước, thời kỳ đó tôi vẫn còn lông bông lắm, chưa đi làm và tâm trí đang lạc lối.

Lúc đó vừa học xong, cũng rối ren như bây giờ, cứ đinh ninh mình phải làm một cái gì đó để kiếm ra tiền, vả lại mới được học bổng khoá quản lý ở khu công nghệ cao Quận 9 nên chưa thể đi làm full time được. Lên mạng tìm hiểu thị trường các kiểu, tôi quyết định đi bán đồ chơi điện thoại, máy tính như tai nghe, chuột, loa,... Thời đó người ta bán mặt hàng này cũng ít, không phải bán rong ngoài đường tràn lan như bây giờ, nên đối thủ cạnh tranh không nhiều, chủ yếu là phải bán rẻ hơn ở tiệm, bảo hành ok, tư vấn nhiệt tình kèm theo ... nắm được tâm lý khách hàng là ổn. Được rồi, chiến thôi!

"Khởi nghiệp" với số vốn khổng lồ là ..... 500 ngàn đồng, những gì còn sót lại của mấy tháng thực tập kiểm toán. Tôi nhớ cuối đợt thực tập, nhận được tiền phụ cấp tầm 2 triệu đồng, lúc đó như cả một kho báu vậy, cũng là số tiền lớn đầu tiên mình bỏ công bỏ sức ra kiếm được, sau đó dùng 800 ngàn đi mua cây guitar cũ trên Chợ tốt, rồi mua balo mới, pla pla, còn bao nhiêu thì mình để dành để start-up.

Với số tiền kia, chiến lược kinh doanh theo hướng "xào thằng nào, ăn thằng đó", tức là ai đặt hàng thì tôi sẽ chốt đơn từ tối đến trưa hôm sau, rồi đầu giờ chiều hôm sau đi lấy hàng rồi giao luôn, có như vậy sẽ hạn chế được việc tồn hàng các kiểu. Đăng tin lên các trang rao vặt, chợ tốt các kiểu, đơn mỗi ngày đều có, túc tắc túc tắc, cứ thế đều đặn, sau khi vẽ ra sơ đồ, tầm 1 giờ trưa là tôi lại đi lấy hàng xong lượn lờ khắp thành phố để giao hàng. Mọi người sẽ nghĩ bán buôn thế này lời lỗ bao nhiêu đâu mà phải giao hàng cực vậy, nhưng thực ra là cực lời, những thứ giá trị càng cao sẽ bán ít lời hơn những cái nho nhỏ như tai nghe, lợi nhuận của tai nghe là ... 200% lận đó, chưa kể là giao hàng xa sẽ có phí ship, ngày nào giao càng nhiều đơn, phí ship cũng coi như là doanh thu luôn. Làm "doanh nhân" được hơn tháng thôi mà nhiều lúc tôi nghĩ cứ đà này chẳng mấy chốc mình sẽ thành ông chủ lớn trong ngành trading linh kiện triệu đô này rồi.

Thực ra thì thấy tôi không có nghề nghiệp "ổn định", gia đình cũng khuyên răn này nọ, nhưng chiến lược tôi đưa ra mới chỉ "đề pa", nên vẫn đợi chạy vài tháng nữa xem sao, với lại thời gian này tôi cũng còn đi học ở Quận 9 nên vẫn chưa đi làm chính thức được.

Chính ngọ một ngày đẹp trời, trước khi bắt đầu "công việc quen thuộc", tôi ghé vào tiệm phá lấu gần nhà, phải nói đây là một trong những món ăn gợi đòn nhất đối với tôi, vừa đậm vị, lại vừa béo ngậy, nhất là trong những ngày tiết trời ẩm ương thế này, có chén phá lấu nóng thì còn gì bằng. Nói là tiệm cho ngầu thôi chứ chú đẩy chiếc xe cùng dăm ba bộ bàn ghế bán ở vỉa hè, thường bán từ 12 giờ trưa đến 6 giờ tối, chẳng biết chú tên gì, tôi chả bao giờ hỏi, tôi thường là một trong những khách quen mở hàng cho quán, sau vài lần hỏi chuyện, tôi được biết trước chú bán ở khu Vạn Kiếp, xong bị anh em ruột tách ra giành địa bàn, rồi chú mới qua khu này bán, đúng là vì tiền con người ta có thể làm tất cả. 

Chú chắc cũng gần 60, giọng trầm buồn, mỗi câu nói chứa đựng sự trải đời của một người bôn ba kiếm sống ở đất Sài Thành mấy chục năm. Có bữa chú bưng chén phá lấu ra rồi nói mày ăn xong kêu tao nha, tao ngả lưng xíu, già cả rồi ê cái lưng quá, tôi ăn xong, ngồi đó trông quán, vẫn để cho chú nghỉ một lúc, định đợi khi có khách mới kêu chú dậy. Nhìn chú mà trong lòng thấy bình yên lạ thường, vài chiếc ghế nhựa nâng đỡ cả cuộc sống đầy bộn bề của chú, tôi vội chụp lại khoảnh khắc ấy, vì biết rằng những điều giản đơn thế này đôi khi lại chẳng hề đơn giản chút nào.



Rồi có dịp chú hỏi về tôi, chú cũng bảo sao mày không kiếm cái gì làm cho "ổn định", mấy đứa nhỏ ở xóm tao không có học hành gì cù bơ cù bất, mày có đủ mọi thứ, kiếm gì làm chính rồi muốn làm thêm gì thì tính tiếp. Tôi cũng vâng dạ như bao lần khác, húp vội miếng nước còn sót lại rồi tiếp tục hành trình mỗi ngày.

Chẳng bao lâu, tôi có công việc ổn định, bán buôn cũng dần ít lại do không có nhiều thời gian. Tôi cũng không thường xuyên ghé ăn phá lấu được vì đi làm về thì chú nghỉ bán rồi. Sau mới biết là chú đã dời đi nơi khác bán, mấy lúc rãnh rỗi tôi cũng hay lang thang khắp Bình Thạnh nhưng không tìm thấy được xe phá lấu quen thuộc của chú. Tôi vẫn hy vọng sau này có duyên sẽ được gặp lại chú, để kể chú nghe rằng, hồi xưa từng chụp lén và lâu lâu vẫn ngó cái hình này của chú để tìm một ít an yên trong lòng.

Hoàng Quân


Nhận xét

Dark Template