Sài Gòn, một
ngày hè 2019, cái nắng oi ả như muốn thiêu đốt tâm can, chở dăm ba khách rồi uể
oải kiếm quán nước ven đường tấp vào, mồ hôi bê bết người, vừa nhận ly nước mía,
tôi tu một hơi hết sạch. Ngồi thẫn thờ đánh mắt xa xăm, cái cồn cát không của ngôi
nhà đang xây gần đó hệt như bãi cát ở Ninh Thuận: Mịa nó, nắng thế nhỉ - tôi bấm
bụng nghĩ. Vất vưởng một hồi, cô bán đồng nát đi ngang mất thăng bằng ngã lăn phía
trước chỗ tôi ngồi, nào là sách vở, nào là thùng vi tính cũ, nào là cái ghế gãy
chân chất đầy trên con xe đạp ọp ẹp, chắc là vừa mới hốt được của cô cậu sinh
viên nào đấy. Theo thói quen thì tôi chạy ra đỡ cô dậy, dựng chiếc xe lên ngay
ngắn, dăm ba quyển sách nát bìa rơi dưới đất, để lộ ra những trang đã ố vàng
loang lổ vết cà phê, vết dụi tàn thuốc bên trong. Cuối xuống nhặt lên và định xếp
vào bao ngay ngắn cho cô thì vừa lúc đấy một cơn gió nhẹ thổi qua lật mấy trang
sách rách nát nhưng vẫn còn đọc được chữ, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nhận
ra chân lý cuộc đời, vội vàng nhặt thêm vài cuốn sách nữa, rút tờ 10k trong túi
ra đưa cô đồng nát, mau chóng trả tiền nước rồi phóng thẳng xe về. Đến nhà, tôi
đọc ngấu nghiến, chỉ sau một ngày, tôi đã thấy cả một bầu trời tri thức mở ra
trước mắt, và tôi đã khóc, khóc rất nhiều, tôi đã từng hứa đã là thằng đàn ông
thì không bao giờ được rơi nước mắt dù cuộc sống có khó khăn tủi nhục đến mấy.
Mới đấy đã gần
một năm, giờ tôi đang là leader ở một công ty thiết kế nho nhỏ tại Quận 1 với mức
lương bèo bọt chỉ tầm 4000$ mỗi tháng. Cánh tay đen sạm khi dầm mưa dãi nắng chở
khách giờ như được phủ lên mình một lớp da mới sáng màu tôn lên vẻ nổi bật của con
đồng hồ Omega Co-Axial Chronograph 44mm rẻ tiền mới sắm hôm qua. Giờ này tiết
trời đang khát mưa, làm điếu thuốc mà tâm trạng quá, suýt nữa thì bật khóc. Hết tháng này sau khi chạy xong dự án hiện tại,
có lẽ tôi sẽ sang thử sức mình ở thung lũng Sillicon để làm Việt Nam sánh
vai với các cường quốc trên thế giới. Đang thẫn thờ với những dự định tương lai thì con nhân viên ất ơ nào đó gọi làm giật bắn mình - "Vô trong ngồi đi anh ơi, nắng nó hắt sang chỗ đó rồi". Bố khỉ, nãy giờ làm điếu cần mà cứ tưởng điếu ba số, kéo cái ghế nhựa cũ kỹ ngồi dịch vào bên trong, cái cồn cát không vẫn ở đó dưới nắng hè gay gắt, điện thoại run lên, lại có cuốc xe rồi, đi thôi!
lão viết blog luôn :))
Trả lờiXóaHaha, viết linh tinh thôi lão ơi :))
Xóa